bệnh tương tư nhu đoàn tử

Read 🍦Bệnh tương tư - Nhu Đoàn Tử🍦 from the story LIST NAM CHÍNH CUỒNG CHIẾM HỮU by lili_2703 (ʕ•ᴥ•ʔ) with 18,915 reads. sung, 3s, hethong. Sau một thời gian đọc truyện của Nhu Đoàn Tử này, tui đã nhận ra vị tác giả này chuyên viết truyện nam chính có tâm lí u ám, như Lục Chu trong "Bệnh tương tư", giờ thì đến Lục Hành trong "Tiểu phu nhân". Mục Lục:1, Tương Tư (Nguyễn Bính)2, Chiều (Xuân Diệu)3, Tứ Tuyệt Tương Tư (Xuân Diệu)4, Tương Tư Chiều (Xuân Diệu)5, Lại Tương Tư (Tản Đà)5.1, Tương Tư (Tản Đà)6, Ngày Xuân Tương Tư (Tản Đà)7, Hoa Cỏ May (Xuân Quỳnh)8, Tương Tư (Hàn Mặc Tử)9, Trường Tương Tư (Hàn Mặc Tử)10, Lá Thư Ngày Trước (Vũ Hoàng Một fan chín nhớ mười mong một người. Nắng mưa là bệnh lý của giời. Tương bốn là bệnh lý của tôi yêu nàng…”. Giữa đều chốn không khí bình dị, hiền đức hòa với yên bình, người sáng tác mượn “ xóm đoài” cùng với “ thôn đông” tựa như giữa ta cùng với Thị trường tiền điện tử có tính đầu cơ cao và hiện nay chưa có cơ chế nào được thiết lập để quản lý loại tài sản này, do đó hoạt động giao dịch của nó diễn ra phức tạp hơn so với cổ phiếu và trái phiếu thông thường. Sự khó đoán này có thể là tốt hoặc 3 Months Of Dating What To Expect. Giang Nguyệt chưa từng nghĩ tới người khác có thiên phú trên phương diện thủ công còn tàn tạ hơn cả có sự hỗ trợ’ của Lục Chu, khăn quàng cổ của Giang Nguyệt đến ngày sinh nhật Chu Cẩn vẫn chưa làm được. Ngay cả một nửa trước đó đan tốt cũng vì bàn tay vô vọng của Lục Chu mà tanh bành hết cả.“…”Giang Nguyệt hết cách, chỉ có thể lại mua đồng hồ làm quà tặng, kiểu dáng do Lục Chu nhật Chu Cẩn tổ chức tại khu nghỉ dưỡng suối nước nóng trên núi của anh ta. Khu nghỉ dưỡng ở giữa sườn núi, có khoảng cách nhất định từ nội thành, lúc Giang Nguyệt tới thì đã gần tối ánh đèn thấp thoáng, làn da Giang Nguyệt càng trắng nõn trong suốt trong màn Chu hơi nghiêng đầu qua, ánh mắt tỉnh bơ nhìn lướt qua cần cổ thon dài của cô gái, con ngươi đen trầm là lần đầu tiên cậu thấy dáng vẻ Giang Nguyệt mặc trang phục lộng lẫy, mái tóc dài mềm mại hơi uốn cụp, lộ ra một đoạn cổ thon dài trắng ngực là chiếc dây chuyền khảm ngọc bích, có hình một mặt trăng nhỏ, nghe nói là được Chu Cẩn cố ý cho người đưa nay công chúa nhỏ tham gia tiệc rượu, cố ý thay một bộ váy màu xanh da trời, làn váy dài đến đầu gối, lộ ra đôi chân nhỏ trắng nõn nhẵn nhụi, bả vai mảnh khảnh cũng lộ ra không lẽ do đi đường chòng chành nên mắt Giang Nguyệt hơi híp, mí mắt nặng chịch, dường như có thể ngủ thiếp đi bất cứ lúc đôi mắt mờ mịt hơi nước, bờ mi như lông vũ nhẹ rung động, tạo thành một bóng râm dưới mí Chu khẽ rũ mắt xuống, loại bỏ bớt chút khác thường trong mắt, ngón tay đặt trên đầu gối dần cong xuống xe, sắc trời đã dần tối, vầng trăng mờ xuất hiện phía chân trời, gần như có thể nhìn thấy những ngôi sao lấp Chu hờ hững thu tầm mắt, khi nhìn thấy bờ vai run rẩy của Giang Nguyệt thì hơi nhíu đang là muda hè, nhưng nhiệt độ trên núi thấp hơn nội thành rất nhiều, nhiệt độ buổi tối càng giảm cơn gió nhẹ lướt qua gò má, Giang Nguyệt hơi rụt cổ lại, một giây sau trên vai có thêm một cái áo khoác hơi ngạc nhiên, ngước mắt nhìn người con trai trước mặt nhưng Lục Chu đã xoay người nhìn về nơi Nguyệt chớp mắt mấy cái, bên trong Lục Chu chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, cổ áo hơi mở, có thể thấy rõ xương quai xanh quyến còn phong phanh hơn cả cô ngẩn ra, ra vẻ định trả lại áo khoác trên vai cho Lục Chu. Nhưng người thiếu niên vừa rồi vẫn nhìn chỗ khác đột nhiên quay đầu, lạnh lùng lườm cô một cái, ánh mắt không vừa ngón tay Giang Nguyệt đặt trên áo vest, sắc mặt Lục Chu trần xuống, lạnh lùng nói “Không cho cởi.”Vest của anh màu lam, vừa vặn tông xoẹt tông với váy của Giang Nguyệt ngoan ngoãn “Ồ” một tiếng, không dám lộn xộn Cẩn vốn muốn đích thân tới đón Giang Nguyệt nhưng bị cô từ chối vì Chu Cẩn tránh không khỏi phải ở lại tiếp đón khách mời tại đại Nguyệt đã tới khu nghỉ dưỡng này vài lần, Chu Cẩn cũng từng tổ chức tiệc rượu ở đây. Sau đó anh ta thấy Giang Nguyệt thích nên dứt khoát thầu luôn khu nghỉ dưỡng, tổ chức sinh nhật hàng năm.“Anh ơi, đi bên này nhanh hơn nè.”Tới khúc rẽ, Giang Nguyệt xoay người, vẫy tay ra hiệu cho Lục Chu đi con đường nhỏ bên Chu ngẩng đầu nhìn cô một cái, thấy dáng vẻ cô thông thạo, cậu lười nhác cụp mắt, hỏi như lơ đãng.“Chỗ này… quen thuộc với em lắm à?”Vuốt nhẹ lòng bàn tay là biểu hiện bất an của ngờ Lục Chu sẽ tiếp lời mình, Giang Nguyệt nghiêng đầu qua, bước chân thoáng chậm lại, đi song song với Lục Chu.“Đâu có.” Giang Nguyệt lẩm bẩm phủ nhận, lắc môi Lục Chu cong nhẹ, có sự đắc ý nhàn nhạt trong một giây sau, giọng nữ mềm mại lại vang lên.“Nhưng mà năm nào anh Chu cũng tổ chức sinh nhật ở đây nên cũng đến vài lần rồi ý.”Lục Chu “…” là anh Chu bám dai như thường cũng không thể thấy được tốc độ khuôn mặt Lục Chu từ vui mừng thành ảm đạm. Lục Chu mặt không cảm xúc gật đầu một cái, lá cây dưới mũi giày suýt thì bị cậu nghiền chuyển đến chỗ ngoặt, biệt thự cách đó không xa đèn đuốc sáng choang, thi thoảng truyền ra âm thanh huyên náo, lờ mờ có cả tiếng cười Nguyệt đi đường tắt đèn đuốc không sáng sủa mấy, hôm nay cô lại đi giày cao gót, càng không dễ đi Chu cụp mắt nhìn một cái, cố ý thả chậm bước chân, đi bên cạnh Giang vừa đi mấy bước thì bỗng nghe thấy có tiếng xột xoạt trong bụi cỏ, Lục Chu ngừng bước mắt thoáng nhìn qua Giang Nguyệt cũng dừng lại, Lục Chu hơi nhíu mày. Hai chữ “Đừng sợ” còn dừng lại ở răng môi nhưng đột nhiên cô gái lại quay đầu, nhìn thẳng tắp vào chỗ nào đó trong bụi Nguyệt không hề hoảng sợ luống cuống tay chân như trong tưởng tượng của anh, hai mắt cô tỏa sáng, dựng thẳng tay ra dấu im lặng với Lục Chu, rón rén bước này rất tối, cỏ dại rậm rạp, nên khách mời tới tham gia tiệc rượu đa phần đều không chọn con đường nhỏ phía chỉ có tiếng gió vang lên, thi thoảng có tiếng chim hay côn trùng kêu, người trong bụi cỏ có lẽ nghĩ là sẽ không có ai đi qua đây nên càng thêm phần trắng trợn không kiêng loại vụng trộm ban đêm dưới con mắt mọi người này càng thêm phần kích thích.“Nhẹ, nhẹ một chút…”“Ư ưm…”Giang Nguyệt vừa tới sát bụi cỏ một bước, liền nghe thấy tiếng phụ nữ rên rỉ. Tiếng ngâm nga truyền ra, trộn lẫn cả tiếng thở phát tiết của người đàn thanh của hai người không nhỏ, Lục Chu đi sau Giang Nguyệt đương nhiên cũng nghe mặt cậu cứng đờ, không ngờ cậu và Giang Nguyệt sẽ gặp tình huống Lục Chu bắt lấy tay Giang Nguyệt, sắc mặt lạnh lùng kéo cô về cạnh mình, bàn tay lớn dán lên tai cô thì thầm nói “Nhắm mắt lại.”Giang Nguyệt dưới lòng bàn tay rất hiếu kỳ, lắc đầu từ chối, còn muốn đẩy tay Lục Chu cô bé có vẻ cực kỳ tò mò nóng lòng muốn thử, Lục Chu càng cau chặt lông mày, không nói gì nắm chặt tay Giang Nguyệt hơn, muốn cứng rắn đưa người còn chưa kịp đi bước nào, sau lưng lại vang lên tiếng người con gái thở hổn hển, theo đó là tên của Giang Nguyệt cũng lọt vào tai.“Không phải anh nói cái cô đại tiểu thư nhà họ Giang kia cũng sẽ đến ư? Sao đến giờ vẫn chưa thấy?” Người con gái dỗi hờn, nhìn người đàn ông đè trên có thể đến buổi tiệc, cô ta bỏ ra nhiều mối quan hệ mới leo lên được người của người đàn ông này, nhưng không hề nhìn thấy Giang Nguyệt.“Ở dưới thân tôi mà vẫn nghĩ đến người khác?” Người đàn ông đâm vào một cái, khiến người con gái hét lên một hiểu sao lại nghe thấy tên mình dưới tình huống này, Lục Chu cũng nhận ra được có điều không hơi nhướn mày, cũng may người trong bụi cỏ nay đã ngừng lăn lộn mây mưa.“Trước đó không phải cô tò mò người ở bên Giang Nguyệt sao?” Người đàn ông thở dốc nói, “Cậu ta tên Lục Chu, nghe nói vừa vào nhà họ Giang chưa lâu, cũng không biết tại sao số lại may mắn được con cáo già Giang Ngộ kia vừa ý.”“Vậy… Người nhà trước đây của cậu ta đâu?”Người đàn ông cười lạnh một tiếng “Lớn lên trong trại mồ côi, đào đâu ra người nhà.”Anh ta sờ quai hàm, cười lưu manh “Không chừng lại là con riêng bên ngoài của lão già Giang Ngộ đó, không ít người bên ngoài thanh cao, mặt người dạ thú mà.”“Chắc là không thể đâu, anh ta…”Người con gái mãnh liệt phản bác, lại bị người đàn ông xoay người đặt dưới thân.“Cô gấp cái gì, vẫn lo mà hầu hạ tôi hài lòng cho tốt…”…Chỉ còn lại âm thanh khó nghe, Giang Nguyệt trở lại phòng nghỉ ngơi, sắc mặt Lục Chu không tốt mấy, huyệt thái dương nhảy thúc tiệc rượu sẽ là nửa đêm, vậy nên Chu Cẩn đặc biệt sắp xếp hai phòng cho Lục Chu và Giang Nguyệt nghỉ sắc mặt Lục Chu trắng bệch, Giang Nguyệt dìu cậu ngồi xuống ghế sofa, rót cho Lục Chu một cốc nước ấm, nhẹ giọng nói “Anh không sao chứ?”Lục Chu đưa tay day huyệt thái dương, khẽ lắc Nguyệt thấy cậu không khỏe, để anh ở lại phòng nghỉ ngơi. Cô tiện tay đặt áo khoác một bên, vén mái tóc dài sang một bên vai. Làn da Giang Nguyệt trơn nhẵn, xương bướm tinh tế như ẩn như mắt Lục Chu hơi trầm xuống, cậu cụp mắt, nhận lấy cái cốc thủy tinh Giang Nguyệt đưa, chậm rãi uống mấy thần chậm chạp mãi không bình tĩnh Giang Nguyệt đứng lên ra ngoài, cuối cùng Lục Chu không nhịn được nữa, anh nhìn áo khoác bị Giang Nguyệt đặt một bên, hững hờ nói “Em… không lạnh à?”Nói xong, có vẻ định đưa áo khoác cho Giang mới đưa tay qua một nửa thì bị Giang Nguyệt lắc đầu từ chối.“Em không lạnh đâu anh.”Bên trong có điều hòa đang mở, nhiệt độ thích hợp, Giang Nguyệt cười nhẹ với Lục Chu, không chú ý tới tình cảm khác thường trong mắt thiếu niên. Cô phất tay với Lục Chu, xoay người định xuống vào giây cuối cùng cánh cửa khép lại, đúng lúc gian phòng truyền đến một tiếng loảng xoảng’.“——Anh!”…Trong phòng, cốc thủy tinh vỡ vụn, mặt Lục Chu trắng bệch ngồi trên ghế, đầu ngón tay còn cầm một mảnh thủy tinh ngón tay cậu bị thủy tinh cắt vào, máu tươi chảy ra ồ ạt, lòng bàn tay cũng thấm không ít Nguyệt kinh ngạc hét lên một tiếng, khi đến trước mặt Lục Chu thì lòng bàn tay cậu đã hoàn toàn bị màu máu đỏ tươi phủ lên.“Sao vậy…” Cô gấp gáp xoay đi muốn gọi người nhưng bị Lục Chu gọi lại.“Trong áo khoác anh có khăn tay chuẩn bị sẵn, em lấy giúc anh trước đã.”“Vâng.”May mà áo khoác ở ngay trong tầm với, Giang Nguyệt xoay người tìm trong túi áo khoác, đúng là phát hiện ra một cái khăn tay ở dưới đáy theo đó là ví của Lục Chu cũng rơi ra ngoài cùng khăn Nguyệt không kịp suy xét, vội vã cúi người nhặt cái ví bị mở rộng lên, nhưng khi tầm mắt lướt qua chứng minh nhân dân thì ngón tay chợt khựng một chút.“Anh…”Giang Nguyệt nhẹ cau mày, muốn nói lại thôi, cầm ví của Lục Chu ngừng giữa không trung. Khi mắt chạm phải tầm mắt của Lục Chu thì vội vàng đóng ví lại, xoay người xử lý vết thương cho Lục Chu dường như không nhìn thấy vẻ dị thường thoáng qua của cô bé, cậu chỉ cúi thấp đầu, tùy ý Giang Nguyệt xử lý vết thương giúp phục vụ kịp thời đưa hộp sơ cứu đến, Chu Cẩn nghe được tình hình bên này, cũng dặn dò bác sĩ lên người chuyên nghiệp tại hiện trường, Giang Nguyệt ngoan ngoãn lùi sang một bên, ngẩng mặt nhìn bác sĩ xử lý vết thương của Lục biết tại sao chất lượng cốc thủy tinh trong phòng lại kém như vậy, vừa sờ cái liền Chu nhận thấy vẻ mặt cứng lại của Giang Nguyệt, cậu hơi cụp mắt, một bên tay rảnh rỗi nắm chặt năm ngón tay Giang Nguyệt, nhẹ giọng an ủi “Đừng lo, anh không sao.”Cốc thủy tinh bị anh cố ý bóp vỡ, đương nhiên Lục Chu chú ý mức cô gái không vì được Lục Chu an ủi mà yên lòng, gương mặt Giang Nguyệt vẫn lo lắng như trước, biểu tình nghiêm băng bó vết thương xong, Giang Nguyệt nhìn chằm chằm bàn tay Lục Chu bị quấn như bánh bao, hai hàng lông mày nhíu chặt, một lát sau mới lên tiếng.“Anh, em ra ngoài trước một chút nhé.”Vì vừa rồi trì hoãn nên Giang Nguyệt đã bỏ lỡ phần mở đầu tiệc rượu, ngay cả quà cũng chưa kịp cô gái vẫn xuống lầu, cuối cùng Lục Chu không nhịn được, mặt căng cứng, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, không nói một vải trắng có tơ máu mờ mờ chảy ra, Giang Nguyệt như không nhìn thấy, vội vàng ra khỏi khi cô đi khỏi, căn phòng lại trở về yên Chu nhìn chăm chú bóng lưng cô gái rời đi không chút lưu luyến, đóng cửa phòng cái rầm’, cậu mở mạnh ví tiền vào mắt là chứng minh nhân dân của sinh trên đó, trùng hợp là hôm nay.…Giang Nguyệt không quay lại phòng, Lục Chu nghe nhạc nhẽo dưới lầu, thân thể lười nhác ngả ra dựa vào sofa, buồn sau đốt pháo hoa, màu sắc sặc sỡ chói mắt phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, nhưng Lục Chu chẳng buồn xoay biết, đây là pháo hoa đốt mừng sinh nhật Chu hai tiếng sau, cửa phòng lại bị mở ra, Giang Nguyệt rón rén bước vào, đúng lúc tới trước mặt Lục Chu thì cậu mở mắt.“Anh tỉnh rồi à?”Gương mặt căng thẳng giờ mới thả lỏng, Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Cô chớp mắt mấy cái, thấy miệng vết thương Lục Chu không chảy máu nữa, mở miệng thăm dò.“Vừa nãy anh không thấy pháo hoa sao, đó là…”“Không thấy.” Lục Chu lạnh lùng Nguyệt ngượng ngùng “Ồ” một tiếng, nhưng vẫn không nhụt chí, kéo tay Lục Chu ra ngoài “Trùng hợp ghê, em cũng không thấy. Anh đi theo em nhé.”Pháo hoa đã châm ngòi xong, bầu trời đêm vắng lặng, chỉ có một vầng trăng treo lơ Lục Chu và Giang Nguyệt đi tới vườn hoa thì khách khứa đã về hết biệt thự, chỉ có hoa tươi đầy đất cho thấy sự long trọng vừa Nguyệt giẫm lên hoa tươi giấy màu, đi cùng Lục Chu tới một cái đình sáng không tốt lắm, Lục Chu dựa vào ánh trăng đi theo Giang Nguyệt. Cậu vẫn cúi đầu, mãi khi đến gần mới phát hiện trong cái đình bày một chiếc bánh gateaux xinh dáng không đẹp lắm, vừa nhìn liền biết tác phẩm của mắt Lục Chu tối sầm, vừa ngẩng đầu thì phía chân trời bỗng nổ vang một tiếng, sau đó pháo hoa rực sáng trên bầu trời, màu sắc rực rỡ, không kém cạnh ban nãy.“Anh, sinh nhật vui vẻ!”Không biết Giang Nguyệt đã đứng cạnh Lục Chu từ lúc nào, cô cầm trong tay chiếc bánh gateaux hình dáng không đẹp lắm kia, cô nở nụ cười nhẹ, thẹn thùng đưa bánh đến trước mặt Nguyệt chạy vào bếp vừa học vừa làm, vì thời gian gấp rút nên bánh gateaux không chỉnh chu cho lắm.“…Cảm ơn.”Lúc sau, cuối cùng ngọn nến cắm trên bánh gateaux cũng bị Lục Chu thổi tắt, mắt cậu hơi ửng hồng, nhận lấy đồ trên tay Giang hoa vẫn chưa ngừng lại, là Giang Nguyệt cố ý gọi điện bảo người ta sáng sặc sỡ ánh lên mặt Giang Nguyệt, và cả khóe môi nhợt nhạt của người cùng ngồi trong đình, may là tiệc rượu bên trong đang đến đoạn cao trào, không ai chú ý sự khác thường ngoài Nguyệt thấy Lục Chu vùi đầu ăn bánh gateaux, tò mò hỏi.“Có phải anh không thích pháo hoa không?”Hình như từ lúc bắt đầu, tầm mắt Lục Chu vẫn chưa rời khỏi chiếc bánh gateaux xấu xí của Chu hơi ngước mắt lên “Cũng tạm, chỉ là anh không thích những thứ sớm nở tối tàn.”So với niềm vui nhất thời, cậu vẫn thích sự vĩnh cửu Nguyệt nâng cằm “Thật ra anh có thể chụp ảnh lại mà, như vậy thì nó sẽ thành một tấm hình tồn tại vĩnh viễn.”“Có vài thứ chỉ là thoáng qua, nhưng anh cũng có thể có cách lưu giữ nó lại.”Giang Nguyệt chỉ thuận miệng nói nhưng cô không ngờ Lục Chu nghe cô nói xong, con ngươi đen hơi trầm xuống như suy nghĩ gì lát sau gật đầu nói “Em nói đúng.”Tầm mắt anh chuyển dần lên khuôn mặt Giang Nguyệt, cuối cùng nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, hơi cong môi.“Anh sẽ suy nghĩ thật kỹ.”Ví dụ như, giấu cô mình anh nhìn thấy.…Có lẽ do vừa nãy bận rộn, pháo hoa bắn được một nửa thì Lục Chu đột nhiên cảm giác bả vai hơi nặng xuống. Cậu khẽ nghiêng người, vừa vặn nhìn thấy cô gái tựa lên vai mình, mắt hơi lim hấp bình cong khóe môi, bánh gateaux trên bàn bị cậu thản nhiên dịch qua một bên. Lục Chu cúi người, ôm ngang Giang Nguyệt vừa đi một bước ra khỏi đình, trước mắt đột nhiên có thêm một bóng đen. Trần Lan sắc mặt khó coi đứng trước mặt Lục Chu, giọng nói ẩn nhẫn.“…Anh thích cô ta à?”Bóng người đột nhiên xuất hiện cũng không cắt ngang động tác của Lục Chu, cậu làm như không nhìn thấy Trần Lan, lòng thanh thản đổi tư thế ôm lấy Giang Nguyệt, đặt cô trước ngực gái trong lồng ngực ưm một tiếng, hai tay không tự chủ bám lấy cổ Lục Chu, lại ngủ mê mệt tiếp.“Lục…”Trần Lan không nhịn được gào lên một tiếng, nhưng thanh âm lạnh lẽo lại im bặt dưới ánh mắt rét lạnh của Lục ta trừng to hai mắt, không cam lòng chỉ vào ngực mình, hỏi lần nữa “Anh biết tôi là ai không?”Thiếu niên trước mắt là người bà ta tìm kiếm đã lâu, nhưng Lục Chu chẳng buồn liếc bà ta một cái, lướt qua bà ta muốn rời đi.“Đứng lại, anh không được phép…”Trần Lan giơ tay muốn chặn người lại, ánh mắt chạm tới đôi mắt lạnh lùng của Lục Chu thì không tự chủ lùi thân thể về sau một bước.“Tôi biết cô là ai.”Cuối cùng Lục Chu lên tiếng, nhưng lời nói ra còn sắc bén hơn lưỡi kiếm “Phá thai ở bệnh viện, theo dõi tôi ở bãi đỗ xe, vừa nãy còn…”Cậu hơi ngừng lại, cười khẩy, tầm mắt đảo nhanh qua mặt Trần Lan, chậm rãi nói “Làm loại chuyện đó với người khác ở vườn hoa, đều là một mình tiểu thư Trần Lan đây.”Cậu thả chậm hết sức tốc độ nói, ý cười nhẹ bên môi làm tổn thường người cùng Trần Lan không nhịn được, thân thể lảo đảo một cái, nghe giọng Lục Chu vang lên văng vẳng bên tai.“Trong điện thoại tôi đã có sẵn ảnh rồi, nếu cô dám động tí nào vào cô ấy, tôi chẳng ngại…”Lục Chu không nói hết, nhàn nhạt liếc Trần Lan một chút, thong dong tự đắc nhấc chân lên, dứt khoát xoay người rời đi.…Phòng Giang Nguyệt ở ngay cạnh mình, Lục Chu nhẹ nhàng thả cô xuống, động tác khẽ khàng đắp chăn cho Giang trăng lạnh lẽo xuyên qua tấm rèm chiếu xuống mặt đất, Lục Chu mỉm cười, trong miệng vẫn còn hậu vị bánh gateaux vừa nãy lưu gái trên giường hít thở đều đều, có ánh đèn chiếu lên mặt cô, ngủ ngon an Chu lẳng lặng ngồi một lát, ánh mắt tham lam nhìn gương mặt Giang Nguyệt, muốn in sâu đường nét của cô vào trí nhớ sau, người con trai bên giường mới đứng dậy, đặt một nụ hôn nhẹ xuống bờ mi của cô gái, giọng nói vô cùng dịu dàng.“Ngủ ngon nhé… Công chúa nhỏ của anh.” Y học hiện đại chia stress làm ba giai đoạn. Ở mỗi giai đoạn có những diễn biến khác nhau, việc điều trị sớm sẽ tránh được những hậu quả hoặc những chấn thương tâm lý tai hại. Với bệnh tương tự thìGiai đoạn báo động Là sự lo lắng, cảm giác bất an, hồi hộp, tim đập nhanh, tăng nhịp thở, tăng huyết áp... gây thay đổi tâm lý và lối đoạn chống đỡ Mối lo lắng và tuyệt vọng đã trở thành một nỗi ám ảnh thường xuyên, dần dần sẽ làm bệnh nhân suy nhược tinh thần lẫn thể chất, người ta thường gọi giai đoạn này là tương đoạn stress Bệnh lý đồng nghĩa với bệnh tương tư. Các rối loạn tâm thần, rối loạn cơ thể và tập tính xuất hiện hoặc cấp diễn hoặc tạm thời, hoặc nhẹ hoặc kéo dài, suy kiệt và có thể đưa đến tử vong bởi các bệnh cơ hội khác. Y học hiện đại cho rằng, stress là bất kỳ nhân tố nào đe dọa đến sức khỏe hay tác động có hại đến các chức năng của cơ thể như bị tổn thương, bệnh hay lo âu… Bị stress liên tục, cơ thể sẽ có các phản ứng sinh học nhằm đảm bảo sự sống của mình bằng cách tiết ra các chất gọi là kích thích tố của stress; đặc biệt là có sự gia tăng prolactin. Kích thích tố stress dần dần sẽ làm rối loạn đáng kể vô số chức năng sinh lý, kéo theo sự sa sút trầm trọng về tâm lý, làm xáo trộn hệ thống miễn dịch, hệ thống thần kinh giao cảm và đối giao cảm. Bệnh tương tư cũng tương tư được mô tả điển hình trong truyện Phan Trần, một một truyện lấy sự tích ở Trung Quốc , đời nhà Tống. Truyện như sau Phan Công, Trần Công là bạn học, lại cùng làm quan một triều. Hai phu nhân cùng mang thai, họ Phan sinh con trai là Phan Sinh, họ Trần sinh con gái là Kiều Liên. Họ hứa gả con cho nhau. Khi hai trẻ lớn lên, hai ông cùng xin về hưu, mỗi người mỗi ngả. Phan Sinh lớn lên, đi thi hương đỗ đầu, nhưng thi hội lại trượt nên không về nhà, quyết học để đỗ kỳ sau. Trong khi đó, Kiều Liên mồ côi cha, quê nhà có giặc phải chạy loạn, mẹ con lạc nhau. Nàng đến tu tại một ngôi chùa ở Kim Lăng, lấy pháp danh Diệu Thương. Khi ở chùa, nàng nhớ mẹ và tưởng đến vị hôn phu, thường ủ rũ buồn rầu, nhờ có sư thầy khuyên giải nên cũng nguôi dần. Phan Sinh du học tại thành đô, sực nhớ có người cô tu ở Kim Lăng, bèn đến thăm. Anh thấy Diệu Thường “tầm thước trẻ trung” thì phải lòng, mượn bà vãi là Hương Công làm mối. Diệu Thường cự tuyệt, chàng thất vọng thành ra ốm tương tư. Phan Sinh ốm nặng, khi Diệu Thường nể lời sư cô tới thăm hỏi thì mười phần bỗng khỏi hết chín. Tối hôm đó, chàng ôm bệnh đến gõ cửa phòng Kiều Liên đòi vào tạ ơn; nàng sợ chàng quá liều, phải mở cửa cho vào. Qua mấy lời trao đổi, họ nhận ra nhau nhưng vì lễ giáo ở chùa, nên vẫn giữ kín. Sau Phan Sinh đỗ thám hoa, hai người thành vợ chồng. Nguồn Sức Khỏe & Đời SốngXem ThêmThanh Hóa Đánh giá Dự án quản lý rừng ngập mặn dựa vào cộng đồngSáng ngày 26/5/2023, tại xã Nga Thủy huyện Nga Sơn, Liên hiệp các Hội Khoa học và Kỹ thuật Thanh Hóa Liên hiệp hội tổ chức hội nghị sơ kết giữa kỳ Dự án “Quản lý rừng ngập mặn dựa vào cộng đồng để tăng cường khả năng chống chịu với rủi ro biến đổi khí hậu ở tỉnh Thanh Hóa, Việt Nam” Dự án do Tổ chức Bánh mỳ cho Thế giới tài Ngãi Hội thảo Giải pháp nâng cao thu nhập, giảm nghèo bền vữngNhân dịp chào mừng Ngày Khoa học và Công nghệ Việt Nam 18/5, ngày 16/5/2023, tại thành phố Quảng Ngãi, Liên hiệp các Hội Khoa học và Kỹ thuật tỉnh phối hợp với Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy tổ chức Hội thảo khoa học "Giải pháp góp phần nâng cao thu nhập bình quân đầu người, giảm nghèo bền vững trên địa bàn tỉnh Quảng Ngãi”.Bình Thuận Giới thiệu một số mô hình sản xuất nông nghiệpNhân dịp kỷ niệm Ngày Khoa học và Công nghệ Việt Nam năm 2023 trên địa bàn tỉnh. Sáng ngày 16/5/2023, Liên hiệp các Hội Khoa học và Kỹ thuật tỉnh phối hợp với Sở Khoa học và Công nghệ tổ chức hội thảo “Giới thiệu một số mô hình sản xuất nông nghiệp theo hướng an toàn sinh học, bền vững”.Cần tăng cường chuyển giao công nghệ hiện đạiChuyển giao công nghệ từ nước ngoài vào Việt Nam là một kênh quan trọng để mỗi ngành, mỗi địa phương giải quyết tốt các vấn đề khoa học, kinh tế - xã hội. Thời gian qua, tại nước ta đã triển khai nhiều chương trình, kế hoạch thúc đẩy chuyển giao, làm chủ và phát triển công nghệ từ nước ngoài để ứng dụng trong các ngành, lĩnh vực ưu tiên, mang lại nhiều kết mớiMột sinh hoạt tư tưởng ý nghĩa của Tạp chí Việt Nam hội nhậpHướng tới kỷ niệm 98 năm ngày Báo chí cách mạng Việt Nam 21/6/1925 – 21/6/2023, Ngày 8/6, Cấp Ủy và Lãnh đạo Viện Chính sách, Pháp luật và Quản lý, Tạp chí Việt Nam Hội nhập tổ chức Lễ báo công và vào Lăng viếng Chủ tịch Hồ Chí Minh; Lễ biểu dương Trí thức – Doanh nhân làm theo lời BìnhTôn vinh 18 cá nhân tiêu biểu của phong trào “Học không bao giờ cùng”Vừa qua, Liên hiệp các Hội Khoa học và Kỹ thuật tỉnh Thái Bình đã tổ chức Hội nghị đại biểu trí thức tỉnh Thái Bình năm 2023. Tới dự có đồng chí Ngô Thị Kim Hoàn, Ủy viên Ban Thường vụ, Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Tỉnh ủy; Vũ Thanh Vân, Ủy viên Ban Thường vụ Tỉnh ủy, Chủ tịch Ủy ban MTTQ tỉnh; Trần Thị Bích Hằng, Tỉnh ủy viên, Phó Chủ tịch UBND tỉnh, Trưởng ban Chỉ đạo Xây dựng xã hội học tập tỉnhNghệ An Hội Điều Dưỡng kỷ niệm 30 năm thành lậpSáng 2/6, Hội Điều dưỡng tỉnh Nghệ An đã kỷ niệm 30 năm thành lập 3/6/1993 - 3/6/2023 và tổ chức hội thảo nâng cao chất lượng chăm sóc người bệnh. Tham dự lễ kỷ niệm có các lãnh đaọ, nguyên lãnh đạo Sở Y tế tỉnh qua các thời kỳ và các hội viên của tặng Giải thưởng Đào Tấn năm 2022Sáng 29/5, tại Hà Nội, Viện Nghiên cứu Bảo tồn và Phát huy văn hóa dân tộc trực thuộc Liên hiệp Hội Việt Nam và Tạp chí Văn hiến Việt Nam tổ chức Lễ trao Giải thưởng Đào Tấn tôn vinh 15 tập thể, cá nhân có những đóng góp tích cực cho việc bảo tồn, phát huy giá trị văn hóa nghệ thuật truyền danh 7 địa phương, 65 doanh nghiệp tham gia chuyển đổi sốViệc biểu dương kịp thời với các địa phương, doanh nghiệp sản xuất, kết nối cung cầu về các giải pháp công nghệ số, xây dựng và phát triển sản xuất thông minh sẽ là động lực thúc đẩy ứng dụng công nghệ, đổi mới sáng tạo và nâng cao năng lực cạnh tranh cho các địa phương, doanh nghiệp phát triển kinh tế Hóa Đánh giá Dự án quản lý rừng ngập mặn dựa vào cộng đồngSáng ngày 26/5/2023, tại xã Nga Thủy huyện Nga Sơn, Liên hiệp các Hội Khoa học và Kỹ thuật Thanh Hóa Liên hiệp hội tổ chức hội nghị sơ kết giữa kỳ Dự án “Quản lý rừng ngập mặn dựa vào cộng đồng để tăng cường khả năng chống chịu với rủi ro biến đổi khí hậu ở tỉnh Thanh Hóa, Việt Nam” Dự án do Tổ chức Bánh mỳ cho Thế giới tài trợ. BỆNH TƯƠNG TƯ Tác giả Nhu Đoàn Tử Thể loại Hiện đại, hào môn, thanh mai trúc mã, sạch sủng, HE Tình trạng Hoàn Edit/Dịch [L. A] _Kai'Sa Team - * * * Văn án Từ khi Lục Chu bắt đầu hiểu chuyện, hắn đã biết nhà họ Giang lớn nhất thành phố Vân, chính là kẻ đứng sau hại chết cha mình. Cho nên hắn mua chuộc người khác, lấy danh nghĩa xung hỉ tiến vào Giang gia. Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Giang Nguyệt như một công chúa, được mọi người vây quanh dỗ uống thuốc như chúng tinh phủng nguyệt *, cả người cha tốt dốc hết lòng vì con gái kia nữa, nở nụ cười nhạt. * Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở. Chờ khi hắn đánh sập Giang gia, hắn nhất định sẽ cắt thuốc của Giang Nguyệt, để cho Giang lão đầu kia cảm nhận tư vị thống khổ khi mất đi người thân. Chẳng qua là Lục Chu không nghĩ tới, có một ngày hắn sẽ cam tâm tình nguyện quỳ xuống trước giường của công chúa nhỏ, giọng ôn tồn dụ dỗ "Nguyệt Nguyệt ngoan, nhanh uống thuốc có được hay không?" Tiểu thư thân thể ốm yếu nhỏ bé vs thiếu niên tàn nhẫn độc ác lòng dạ cố chấp. Hiện đại bối cảnh giả tưởng, kiến thức chuyên nghiệp lấy từ Baidu, chớ kiểm tra. Lời của editor Đừng đọc văn án mà nhầm, truyện ngọt, tuyệt đối ngọt như mật mía, nam chính chỉ có tính cách thích tự vả một chút mà thôi. Nữ chính ốm yếu bệnh tật nhưng không phải bánh bèo. Câu chuyện của hai người đảm bảo đặc sắc, không vui không lấy tiền! * * * Không biết các bác như thế nào chứ tôi bị sụp hố này từ lúc mới đọc văn án. Nữ chính ốm yếu nhiều bệnh với thiếu niên "quân tử trả thù mười năm chưa muộn". Khác với những bộ truyện nam chính vì trả thù cho người nhà mà tạo nên những tình tiết máu chó, ngược thân, ngược tâm. Nam chính Lục Chu vì trả thù cho cha mà ngay lần gặp đầu tiên đã xúc động muốn "giết" nữ chính Giang Nguyệt nhưng bất thành, kéo theo sau đó là chuỗi ngày tự vả mặt của nam chính. Nữ chính Giang Nguyệt ốm yếu nhiều bệnh, lần đầu gặp nam chính đã nhận nhầm gọi thành "Ba". Sau đó là một hồi đấu tranh tâm lý của Lục Chu và hành trình đi tìm lại sự thật. Người đàn ông đứng sau mọi kế hoạch nhằm thao túng tất cả là ai? Cô công chúa nhỏ Giang Nguyệt tưởng chừng như bánh bèo vô dụng nhưng thật ra là một thiên tài, là một tiểu công chúa được cha mình nâng niu chiều chuộng hết mực. Giang Nguyệt tuy đáng yêu, mít ướt nhưng cũng có rất nhiều những tính cách làm người xem phải há hốc mồm vì kinh ngạc, ví như cô nàng tự làm búp bê cho mình nhưng lại biến thành búp bê phiên bản kinh dị, những lần ra mặt đấu tranh bảo vệ cho Lục Chu mỗi lần anh bị người nhà họ Giang miệt thị. Từ một thiếu niên chịu nhiều những thương tổn thuở nhỏ, Lục Chu bước vào đời với nhiều sự uất ức, thù hận và có phần hơi tăm tối. Nhưng Giang Nguyệt, người cũng như tên, chính là ánh trăng sáng, xua đuổi những đêm đen trong cuộc đời của Lục Chu, là phần ngọt ngào chảy trong tim chàng trai trẻ. Giang Ngộ là người cha cưng chiều con gái hết mực. Con gái là bảo bối mà người vợ quá cổ để lại cho ông, Giang Nguyệt được xem như là "tử huyệt" của Giang Ngộ. Bởi vậy, từ mở đầu của "Bệnh tương tư", vì quá thương con, ông bỏ qua chính kiến của mình mà tin theo lời của người khác đưa Lục Chu về nhằm xung hỉ cho Giang Nguyệt. Ngỡ như Lục Chu chỉ là cái cớ cho sự thao túng của người phía sau, nhưng chẳng biết phải trời xui khiến, ngay từ lần gặp đầu tiên mà Giang Nguyệt có dấu hiệu tỉnh lại. Kể từ ngày đó, quá trình báo thù của Lục Chu không thấy đâu mà thay vào đó là những ngày tháng đội vợ lên đầu của nam chính. Mình khá thích bộ truyện này bởi tác giả viết chắc tay, nam chính không bị mù quáng mà báo thù vô tội vạ, cốt truyện liền mạch với những tình tiết kí ức của nam chính khá lôi cuốn. Nam nữ chính đều sạch, hành trình theo đuổi ánh trăng sáng của nam chính là cả quá trình rắc đường cho độc giả. Tiếc nuối duy nhất có lẽ số chương hơi ít nên chưa thỏa mãn đứa thích đọc truyện sủng ngọt như mình. Nói chung, "Bệnh Tương Tư" là một bộ truyện thích hợp cho bạn nào đọc giải trí vì nó khá nhẹ nhàng, ít những tình tiết xoắn não nhưng cũng không kém phần hấp dẫn, thú vị. review review truyện hoàn

bệnh tương tư nhu đoàn tử